Truyện Rùa Và Thỏ Cho Bé - Câu Chuyện Rùa Và Thỏ Chạy Đua

Câu chuyện ngụ ngôn Rùa và Thỏ chạy đua nổi tiếng khắp thế giới với bài học sâu sắc cho những ai có tính kiêu ngạo, chủ quan, coi thường người khác.

Nội dung kể về cuộc chạy thi giữa Rùa và Thỏ: Rùa khiêm tốn, cố gắng nên tới đích trước. Thỏ chủ quan, tự đắc nên thua cuộc.

Bạn đang xem: Truyện Rùa Và Thỏ Cho Bé - Câu Chuyện Rùa Và Thỏ Chạy Đua


Trời mùa thu mát mẻ. Trên bờ sông có một con Rùa đang cố sức tập chạy. Một con Thỏ trông thấy, mỉa mai nói đùa với Rùa:

– Chậm như cậu mà cũng đòi tập chạy à?

Rùa đáp:

– Anh đừng giễu tôi. Anh với tôi thử chạy thi coi ai hơn?

Thỏ vểnh tai lên tự đắc:

– Được, được! Cậu dám thi chạy với tôi sao? Tôi chấp cậu một nửa đường đó!

Rùa không nói gì. Nó biết mình chậm chạp, nên cố sức chạy thật nhanh. Thỏ nhìn theo mỉm cười. Nó nghĩ:

– Ta chưa cần phải chạy vội, đợi Rùa gần tới đích, ta phóng cũng vừa.

Thỏ nhởn nhơ trên đường, nhìn trời, nhìn mây. Thỉnh thoảng, nó lại nhấm nháp vài ngọn cỏ non, có vẻ khoan khoái lắm.

Bỗng Thỏ nghĩ đến cuộc thi, ngẩng đầu lên thì thấy Rùa đã gần tới đích. Thỏ cắm cổ chạy miết nhưng không kịp nữa. Rùa đã tới đích trước nó.

*
Sên chạy thi với Thỏ

Câu chuyện Sên chạy thi với Thỏ

Sên chạy thi với Thỏ là truyện ngụ ngôn thể hiện tinh thần đoàn kết, chung sức với nhau đồng thời cũng là bài học cho những ai chủ quan, coi thường đối thủ.

1. Thỏ nâu coi thường Sên

Ở giữa một khu rừng già, có một cái hồ rộng, mặt nước trong veo. Ven bờ cỏ mọc xanh tươi, hoa nở bốn mùa. Họ hàng nhà Sên đang sống yên vui thì một hôm Thỏ nâu đến quấy rối. Thỏ nghịch làm cho hoa cỏ nát như. Lăn lộn chán trên bờ, nó lại hất đất, sỏi xuống hồ khiến nước đục ngầu.

Thấy động, Sên già lên tiếng trách móc Thỏ:

– Sao bác lại đến phá chỗ chúng tôi ở thế?

Thỏ nâu hách dịch, quát bảo:

– Chú im ngay đi! Yếu như Sên mà còn đòi giữ hồ nước à? Liệu có đủ sức cùng ta thi chạy ba vòng quanh hồ này không? Thua thì đừng có hòng ở lại mảnh đất này nữa!

Bị Thỏ nâu coi thường, Sên già tức lắm. Chợt Sên nghĩ ra một mẹo, bèn thủng thỉnh đáp:

– Được, bác đã thách thì chúng tôi xin nhận vậy.

Thỏ tin chắc là mình sẽ thắng, vội vã giục luôn:

– Thế thì thi ngay đi!

– Khoan, bây giờ đã chiều rồi. Sáng mai, bác lại đây, chúng ta cùng thi.

2. Sên chạy thi với Thỏ

Sáng hôm sau, sương đêm còn ướt đẫm hoa cỏ ven hồ, Thỏ nâu đã đến gọi Sên để chạy thi. Nghe tin có cuộc thi kì lạ, muông thú trong rừng tấp nập rủ nhau đến xem. Gà rừng gáy lên một hồi dài, báo tin cuộc thi sắp bắt đầu. Chú Sóc chạy đi chạy lại để giữ trật tự. Chuẩn bị xong xuôi, chú nhảy lên trên hòn đá cao ven đường vẫy đuôi ra hiệu cho Thỏ và Sên cùng chạy.

Nhưng Thỏ nâu khinh thường không chịu chạy ngay. Thấy Sên già khom lưng cặm cụi leo dốc. Thỏ nâu bật cười khanh khách. Chơi đùa chán chê một lúc rồi Thỏ nâu mới chạy một hơi vòng quanh hồ. Nhìn trước nhìn sau không thấy Sên đâu, Thỏ lên tiếng hỏi:

– Sên đâu rồi?

Thì ngay từ lùm cây trước mặt, chú Sên chạy ra, vẫy cái râu trả lời:

– Sên đây rồi!

Giật mình đánh thót một cái, Thỏ cụp tai lại, chạy miết một hơi. Liệu đã xa, Thỏ chạy chậm lại, lên tiếng hỏi:

– Sên đâu rồi?

Ngay từ một bụi cây trước mặt, chú Sên chạy ra, vẫy vẫy cái râu trả lời:

Xem thêm: xe moto r6 gia bao nhieu

– Sên đây rồi!

Thấy thế, Thỏ tức lắm. Tuy đã mệt nhoài, nhưng Thỏ cũng cố gắng dồn hết sức chạy một hơi nữa, Thỏ mới ngừng lại, chân cẳng rã rời, vừa thở hổn hển vừa cất tiếng hỏi:

– Sên… đâu… rồi…?

Ngay từ bụi cây trước mặt, một chú Sên vẫy vẫy cái râu trả lời:

– Sên đây rồi!

3. Thỏ chịu thua Sên

Vừa mệt, vừa xấu hổ, Thỏ nâu lủi thủi định rút khỏi khu rừng thì Sên già gọi lại:

– Này bác Thỏ ơi, chúng tôi tuy thắng bác thực đấy, nhưng mời bác cứ ở lại đây chơi với chúng tôi, miễn là bác đừng có phá phách như trước nữa là được!

Thỏ nâu bẽn lẽn nhận lời:

– Thôi thế cũng được. Tôi chịu thua cuộc rồi. Thật không ngờ bác Sên lại chạy nhanh đến thế!

– Ồ có gì lạ đâu! Liệu dùng sức không thắng được bác nên chúng tôi chia nhau ra mỗi người đứng đợi sẵn ở một bụi cây ven đường đón đầu bác đấy thôi!

Nghe rõ mưu trí của Sên già, Thỏ nâu càng mến phục sự thông minh và đoàn kết của họ nhà Sên.

Bài học từ truyện Thỏ và Rùa chạy đua và câu chuyện Sên chạy thi với Thỏ

Đây là hai truyện ngụ ngôn rất có ý nghĩa về cuộc thi chạy giữa Thỏ với Rùa và Sên. Người ta thường nói: Nhanh như Thỏ – Chậm như Rùa – Yếu như Sên.

Nếu chỉ nhìn bề ngoài thì Rùa và Sên không bao giờ thắng được Thỏ. Nhưng vì Thỏ chủ quan, coi thường mọi người, nên khi thi với Rùa đã thua Rùa, nay thi với Sên, con vật bé nhỏ hơn, Thỏ cũng vẫn thua. Bởi vậy, câu chuyện cho ta thấy: không nên kiêu ngạo, chủ quan, coi thường người khác, kể cả những người yếu kém hơn mình.


*
Câu chuyện Rùa và Thỏ

Truyện thơ ngụ ngôn Thỏ và Rùa của La Phông-ten

La Phông-ten (1621 – 1695) là nhà văn, nhà thơ Pháp, con trai một viên chức làm công việc quản lí rừng, nên từ nhỏ đã sống gần gũi và yêu mến thiên nhiên, đặc biệt là các loài vật.

Ông nổi tiếng với hàng trăm bài thơ ngụ ngôn xinh xắn, phần lớn kể chuyện loài vật, nhưng ngụ ý để nói chuyện loài người và nêu lên những bài học luân lí, những triết lí một cách kín đáo.

Thế giới cổ tích xin giới thiệu 3 bản dịch câu chuyện này của các tác giả khác nhau.

Con Thỏ và con Rùa

Đi cho sớm, việc gì tất tảChuyện Thỏ Rùa nghĩ đã hay thay!Rùa kia gọi Thỏ bảo: – NàyThi cùng ta chạy từ đây qua đườngThỏ bảo Rùa: – Chị thường hóa dạiHãy uống xong thuốc tẩy vài liềuHọa chăng ta có nhận keoRùa càng thách tợn, giải treo thật nhiềuThỏ tức khí bao nhiêu cũng đắtĐem giải kia mà đặt bên đườngNhững gì lọ kể dài dangAi ngồi chủ cuộc, phân tường nói chiThỏ ra sức chỉ đi ba bướcLà đến nơi lấy được như khôngVội chi mà chẳng thong dongVừa đi vừa bỡn cũng không chậm gìĐứng gặm cỏ, có khi cũng sớmMặc kệ Rùa, Thỏ hợm ta đâyChàng dàng chân dép chân giầyTrong khi Rùa nọ ai hay vội vàngBiết thân nặng lại càng cố gắngCứ từ từ rảo cẳng bước lênSá chi thân phận Rùa hènThỏ càng đủng đỉnh ở bên vệ đườngNhường chạy trước thêm càng danh giáMuốn lúc nào mà chả đến nơiVừa đi, vừa nghỉ, vừa chơiNghe hơi gió thổi, xem trời kéo mâyRùa thấm thoát đến ngay trước đíchThỏ vội vàng một mạch chồn chânNhưng mà chửa được đến gầnThì Rùa đã tới nơi ăn giải rồiLại còn nhiếc một hồi: – chú ThỏĐã bảo mà, nhanh có làm chi!Ví chăng nhà cũng đội điNhư ta đây nữa, chú thì bước sao?

*
Truyện Rùa và Thỏ

Câu chuyện Thỏ và rùa

Đâu cần phải chạy mất côngKhởi hành đúng lúc là mong thắng ngườiRùa thách Thỏ đua tài nhanh nhẹnNhắm đích trồng hai bạn tiến lênTới trước sẽ được ăn tiềnThỏ rằng: “Rùa hỡi! Chị điên thực rồi”– Dẫu điên thực thì tôi cũng cáThỏ tự tin ha hả nhận lờiChỉ cần bốn bước tới nơiNhẩn nha gặm cỏ, nhìn trời gió đưaVà dẫu ngủ cũng chưa có trễMặc cho Rùa lễ mễ mang maiMuốn cho chiến thắng xứng tàiVinh dự chiến thắng thêm oai hơn nhiềuKhởi hành trễ, phải sao thật trễThì Rùa kia mới nể mặt mìnhNghĩ xong nhìn lại hoảng kinhĐích kia, Rùa đã tới gần ngay bênThỏ vội vã phi lên không kịpRùa thành công nói miệt Thỏ rừng:– Ấy là thiên bẩm anh nhanhNếu mang mai nữa thì anh thế nào!

*
Truyện ngụ ngôn Thỏ và Rùa

Truyện Thỏ và Rùa chạy đua

Chạy ích chi? Cốt đi đúng lúc,Chuyện Thỏ, Rùa ngẫm thực rõ thay.Rùa rằng: “Ta đánh cuộc này:Đích kia chạy đến, anh tày tôi chăng?

– Chị điên chắc! Nghĩ xằng mơ hãoChạy hơn ta? Tẩy não đi thôi!”Khăng khăng Rùa cứ giữ lời:– “Điên hay không, tôi vẫn chơi cuộc này”.Họ vào cuộc theo y Rùa thách,

Giải hai bên, cạnh đích cùng bày,Hỏi chi vật nọ món này!Lại cần chi biết ai đây trọng tài!Thỏ chỉ việc nhảy vài bốn cái(Cái nhảy khi suýt phải sa cơ,

Nhảy làm bầy chó ngẩn ngơRượt theo mà chẳng bao giờ bén chân)Vâng! Thỏ đủ giờ ăn giờ ngủGiờ vểnh tai nghe gió đông tây,Mặc cho cái ả Rùa này

Như ông quan cụ khoan thai lê mình.Rùa rời gót tận tình, tận lựcÌ ạch lê từng bước… cố mauHợm mình, Thỏ định chạy sau,Khởi hành cùng lúc, hơn nhau quá thường.

Thỏ nghĩ bụng: “Không bươn bả vộiCàng phất phơ càng nổi tài ba!”Thỏ gặm cỏ, Thỏ lê la,Thỏ nằm Thỏ nghỉ,… nhởn nhơ đủ trò.Nhơn nhơn chẳng buồn lo tranh cuộc,

Cuối cùng… khi Thỏ ngước nhìn lênĐích kia Rùa đã kề bên,Thỏ ta vội phóng như tên bay vù.Nhưng bay, nhảy quá ư vô ích.Chị Rùa ta tới đích nhanh thay!

Xem thêm: lắc vàng tây nữ giá bao nhiêu

Rùa cười: “Tôi nói chẳng sai,Có ăn ai được cái tài chạy nhanh?Tôi thì thắng còn anh lại bạiNếu anh bê một cái mai vàoThì còn ì ạch đến đâu?”